Một năm dần trôi qua,
Ta thấy chỉ thêm già.
Lá vàng rơi lã chã,
Dặm đường tít mù xa.
Một đời cũng đi qua,
Cõi tạm chốn Ta bà.
Người lữ khách là ta,
Sanh tử tựa phù hoa.
Ta cứ vui chơi giữa đất trời,
Nhìn áng mây chiều, nhạn lã lơi.
Sớm muộn lo chi mưa với gió,
Vui buồn, sướng khổ khéo cơ thời.
Bao kiếp tử sanh qua cũng thế,
Đâu phải một lần này nữa thôi!
Khi nào chợt nhận hằng Tự tánh,
Hòa cùng vạn pháp tôi với tôi.
Sa môn Khùng viết chơi (thiện tài)
Không thể nói khác được, bởi vạn hữu vũ trụ tất yếu đương nhiên Như Vậy!
Có cuộc du khách nào không kết thúc, nhưng kiếp tử sanh lại qua qua lại trường viễn kiếp tử sanh.
Nhớ lời Cao Tiệm Ly từ giả Kinh Kha:
Kinh Kha:
Nghe tiếng trúc với cung sầu nức nở
Trời vào thu sương khói phủ lê thê
Những âm ba theo hơi gió vọng về
Có phải lời tống biệt của Cao Tiệm Ly hiền hữu?
Cao Tiệm Ly:
Kinh Kha bạn, quán lạnh từ đây vắng bạn rồi
Phương trời biền biệt nước mây trôi
Anh đi trả vẹn hờn sông núi
Dịch Thủy trăng chìm, lệ đắng môi.
Kinh Kha:
Tuốt lưỡi gươm thề rộn vó câu
Thờ ơ khanh tướng, thẹn công hầu
Hàm Dương khói nhuộm màu binh biến
Gờn gợn Tràng Giang sóng bạc đầu.
Cao Tiệm Ly:
Quán khách đêm nào tôi với anh
Mười phương hồ hải mộng chưa thành
Bên bờ Dịch Thủy, tôi lau lệ
Mai mốt nơi này đã vắng anh.
Những ngày hết năm cũ, nơi xứ lạnh!
Mượn lời viết để trút lá tri âm, trút bầu tâm sự.
Tổng lượng truy cập : 7.040.570 Truy cập
Đang trực tuyến : 8 Phật tử
Tổng số thành viên : 26 Thành viên
Tổng số lượt xem video : 4.476.335 Lượt xem
Tổng số lượt nghe nhạc : 9.193 Lượt nghe
Vui lòng đăng nhập hoặt đăng ký để lại bình luận